Những năm gần đây, thay bằng trồng lúa, trồng cây cảnh, người dân một số vùng ở Nam Định chuyển sang trồng cây dược liệu đinh lăng. Bởi với họ, đây không chỉ là cây xóa đói giảm nghèo mà còn là cây giúp họ làm giàu.
Nếu trồng một sào, 3 năm sau cho thu nhập từ 150-70 triệu đồng. Trừ đi chi phí giống, phân bón, mỗi một năm cho thu nhập ròng 19-21 triệu đồng/năm (tương đương 520-580 triệu đồng/ha/năm). Vì vậy, trồng và chế biến đinh lăng đang được xem là “nền kinh tế xanh” của địa phương.
Thực tế cho thấy, tiềm năng phát triển cây dược liệu ở nước ta cực kỳ lớn. Quảng Ninh, Hưng Yên, Hải Dương, Nam Định, Nghệ An, Kon Tum, Lâm Đồng đều là những tỉnh có lợi thế về phát triển cây dược liệu. Nuôi trồng dược liệu cho hiệu quả kinh tế cao, gấp 3-10 lần trồng lúa. Đơn cử, hiện nay nguồn đinh lăng được nuôi trồng ở Nam Định, giá trị thu được là 900 triệu/ha; dương quy cho thu 500-900 triệu/ha, sinh địa thu 300-400 triệu/ha,...
Tuy nhiên, xuất khẩu dược liệu thô giá trị rất thấp. Nhiều thương lái Trung Quốc sang thu mua tận diệt nguồn dược liệu quý hiếm của Việt Nam. Sau đó, họ đưa về nước dùng công nghệ cao xử lý rồi lại đưa sang Việt Nam bán với giá đắt đỏ. Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến nhận định, đã đến lúc cần quan tâm đúng mức đến việc khai thác những giá trị tiềm ẩn của cây thuốc, từ khâu bảo tồn, trồng trọt, khai thác đến thu hái, sản xuất, chế biến, phân phối. Hoàn thiện chuỗi giá trị khép kín này, chúng ta có thể biến nguồn dược liệu quý thành hàng hóa có giá trị cao, được tiêu thụ rộng rãi. Đây vừa là giải pháp hữu hiệu nâng cao sức khỏe toàn dân, vừa góp phần cân bằng hệ sinh thái và phát triển kinh tế.
Với điều kiện thiên nhiên nhiều ưu đãi, Việt Nam có nhiều thuận lợi để phát triển nguồn dược liệu. Song, nhiều loại dược liệu quý có thể thuốc chữa bệnh nhưng chưa được quy hoạch, phát triển chuỗi giá trị, dẫn đến hiệu quả thấp hay khai thác chế biến còn bất cập nên có nguy cơ cạn kiệt. Hơn nữa, khoa học công nghệ vào sản xuất chế biến dược liệu còn chưa phát triển.
Trong thời gian tới, nhà nước cần có thêm nhiều chính sách để hỗ trợ người nông dân và doanh nghiệp trong việc trồng và phát triển dược liệu; thực hiện xây dựng các chuỗi giá trị khép kín từ sản xuất tới thu hoạch, chế biến và phân phối ra thị trường; đưa dược liệu Việt Nam phát triển ra thị trường trong và ngoài nước.
Những năm gần đây, thay bằng trồng lúa, trồng cây cảnh, người dân một số vùng ở Nam Định chuyển sang trồng cây dược liệu đinh lăng. Bởi với họ, đây không chỉ là cây xóa đói giảm nghèo mà còn là cây giúp họ làm giàu.
Nếu trồng một sào, 3 năm sau cho thu nhập từ 150-70 triệu đồng. Trừ đi chi phí giống, phân bón, mỗi một năm cho thu nhập ròng 19-21 triệu đồng/năm (tương đương 520-580 triệu đồng/ha/năm). Vì vậy, trồng và chế biến đinh lăng đang được xem là “nền kinh tế xanh” của địa phương.
Thực tế cho thấy, tiềm năng phát triển cây dược liệu ở nước ta cực kỳ lớn. Quảng Ninh, Hưng Yên, Hải Dương, Nam Định, Nghệ An, Kon Tum, Lâm Đồng đều là những tỉnh có lợi thế về phát triển cây dược liệu. Nuôi trồng dược liệu cho hiệu quả kinh tế cao, gấp 3-10 lần trồng lúa. Đơn cử, hiện nay nguồn đinh lăng được nuôi trồng ở Nam Định, giá trị thu được là 900 triệu/ha; dương quy cho thu 500-900 triệu/ha, sinh địa thu 300-400 triệu/ha,...
Tuy nhiên, xuất khẩu dược liệu thô giá trị rất thấp. Nhiều thương lái Trung Quốc sang thu mua tận diệt nguồn dược liệu quý hiếm của Việt Nam. Sau đó, họ đưa về nước dùng công nghệ cao xử lý rồi lại đưa sang Việt Nam bán với giá đắt đỏ. Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến nhận định, đã đến lúc cần quan tâm đúng mức đến việc khai thác những giá trị tiềm ẩn của cây thuốc, từ khâu bảo tồn, trồng trọt, khai thác đến thu hái, sản xuất, chế biến, phân phối. Hoàn thiện chuỗi giá trị khép kín này, chúng ta có thể biến nguồn dược liệu quý thành hàng hóa có giá trị cao, được tiêu thụ rộng rãi. Đây vừa là giải pháp hữu hiệu nâng cao sức khỏe toàn dân, vừa góp phần cân bằng hệ sinh thái và phát triển kinh tế.
Với điều kiện thiên nhiên nhiều ưu đãi, Việt Nam có nhiều thuận lợi để phát triển nguồn dược liệu. Song, nhiều loại dược liệu quý có thể thuốc chữa bệnh nhưng chưa được quy hoạch, phát triển chuỗi giá trị, dẫn đến hiệu quả thấp hay khai thác chế biến còn bất cập nên có nguy cơ cạn kiệt. Hơn nữa, khoa học công nghệ vào sản xuất chế biến dược liệu còn chưa phát triển.
Trong thời gian tới, nhà nước cần có thêm nhiều chính sách để hỗ trợ người nông dân và doanh nghiệp trong việc trồng và phát triển dược liệu; thực hiện xây dựng các chuỗi giá trị khép kín từ sản xuất tới thu hoạch, chế biến và phân phối ra thị trường; đưa dược liệu Việt Nam phát triển ra thị trường trong và ngoài nước.